Tôi, 31 tuổi, kết hôn đã sáu năm. Bố tôi mất sớm, mẹ một mình gồng gánh nuôi hai anh em. Anh tôi, từ nhỏ đã khiến mẹ phiền lòng vì ham chơi, bỏ học, cờ bạc, nợ nần. Mẹ đã cố gắng hết sức, từ khuyên răn đến cho đi lao động, nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Còn tôi, luôn cố gắng sống tốt, phụ giúp mẹ, lo toan cho gia đình. Vậy mà, trong một lần nói chuyện, tôi bàng hoàng nhận ra, dù tôi có làm bao nhiêu, cũng không thể sánh bằng ‘một lời hỏi thăm’ của anh trai trong mắt mẹ. Phải chăng, tôi đã quá kỳ vọng vào một sự công nhận, hay thật sự, trong lòng mẹ, vẫn còn một khoảng trống mà tôi không thể lấp đầy, chỉ vì tôi là con gái?
Chia sẽ tin tức và thông tin