Tên gọi ấy chạm vào tim, khơi dậy vô vàn cảm xúc. Ly cà phê này, đượm cả vị đắng chát của cuộc đời, của những ngày dài khắc khoải đợi chờ sức mạnh nơi bố, người kiên cường chiến đấu với bệnh tật. Nhưng ẩn sâu, vẫn còn dư vị ngọt ngào của tình phụ tử, của những khoảnh khắc bình yên cuối cùng bên nhau.
Câu chuyện về bố, không chỉ là nỗi đau thể xác, mà còn là bản hùng ca về sức bền bỉ, tinh thần lạc quan đến tận giây phút tàn phai. Ly cà phê ấy, giờ đây là biểu tượng vĩnh cửu cho tình yêu và ý chí kiên cường của người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi. Nó là giọt ký ức quý giá, vừa xót xa vừa tự hào, mãi khắc ghi hình ảnh người đàn ông đã dạy tôi bài học sống.
Vị đắng nghẹn nơi cổ họng, có lẽ là dư âm của những lo âu, bất lực khi chứng kiến bố ngày một yếu đi và ra đi trên đôi tay mình. Nhưng vị ngọt thổi qua, chính là vị ngọt của tình thương, của sự trân trọng từng phút giây bên cạnh. Đó là vị ngọt của những lời dặn dò ấm áp, của ánh mắt trìu mến bố trao. Vị đắng và vị ngọt ấy hòa quyện, tạo nên một hương vị riêng biệt, in sâu vào tâm khảm.
Mỗi khi nghĩ về ly cà phê này, tôi không chỉ nhớ mùi hương thân thuộc mà còn cảm nhận tràn đầy những cảm xúc lộn xộn, vừa đau lòng vừa biết ơn vô hạn. Hương vị này, bố đã đi rồi, dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất, tinh thần lạc quan và ý chí kiên cường của bố vẫn rực sáng như ngọn hải đăng dẫn lối trên những bước đường tương lai.
Cuộc sống vẫn còn vô thường, vậy nên người thân yêu mới là món quà quý báu nhất. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, lắng nghe, sẻ chia và yêu thương hết mình. Những người đã khuất không thực sự rời xa chúng ta; họ sống mãi trong trái tim và những bài học mà họ để lại. Tôi tin rằng, tình yêu bao la sẽ mãi là ngọn lửa ấm áp, soi đường dẫn lối trên những bước đường tương lai.
(Bài dự thi cuộc thi \