Choáng váng trở về sau 12 năm tích cóp 5 tỷ: Cô gái mất trắng tất cả vì quyết định không ngờ của bố mẹ

Tôi, năm nay 30 tuổi, đã dành trọn 12 năm thanh xuân nơi đất khách quê người, bắt đầu từ khi vừa tròn 18. Gia đình khi ấy còn nhiều khó khăn, bố làm thợ hồ, mẹ làm ruộng, em trai còn đang học cấp hai. Tôi ra đi với một tâm niệm giản dị: cố gắng vài năm để bố mẹ đỡ vất vả, lo cho em ăn học thành người, và tích cóp chút vốn liếng để sau này về quê, tự mình mở một tiệm nhỏ hoặc mua mảnh đất, xây dựng cuộc sống mới.

Những tháng ngày xa nhà, tôi làm việc quần quật không kể ngày nghỉ. Mỗi tháng, tôi chỉ giữ lại một khoản nhỏ đủ chi phí sinh hoạt tối thiểu, còn lại dốc hết gửi về cho bố mẹ. Số tiền ấy, một phần được dùng để lo cho em trai ăn học, phần còn lại tôi nhờ bố mẹ giữ giúp, làm vốn cho tương lai. Sau 12 năm miệt mài, chắt chiu từ từng bữa ăn, từng giọt mồ hôi và nước mắt, khoản tiền ấy đã lên đến 5 tỷ đồng.

Rồi một ngày, em trai tôi gọi điện báo tin sẽ cưới vợ. Nó thiết tha mong tôi có mặt trong ngày trọng đại, bởi đã lâu lắm rồi hai chị em chưa gặp mặt. Tôi mừng lắm, và nghĩ rằng đây chính là thời điểm thích hợp để mình trở về. 12 năm nơi đất khách là quá đủ. Tôi khát khao được sống gần gia đình, bắt đầu một hành trình mới trên mảnh đất quê hương. Vậy là tôi xin nghỉ hẳn công việc, quyết định về nước và không bao giờ quay lại nước ngoài nữa.

Ngày tôi về, bố mẹ mừng rỡ không tả xiết. Căn nhà giờ đây khang trang hơn xưa rất nhiều, cổng mới, sân lát gạch sạch sẽ. Tôi cứ nghĩ thầm: “Chắc bố mẹ làm ăn được, hoặc em trai cũng phụ giúp phần nào.” Không hề nghi ngờ, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc khi thấy gia đình mình có cuộc sống bớt vất vả hơn.

Đám cưới của em trai diễn ra rộn ràng, ấm cúng. Nó bảnh bao trong bộ vest, nắm tay cô vợ mới cười tươi rạng rỡ. Bà con họ hàng ai nấy đều tấm tắc khen: “Nhà cửa đẹp quá, vợ chồng trẻ có phúc.” Đứng nhìn, lòng tôi rưng rưng xúc động. Bao nhiêu năm xa quê, cuối cùng mọi thứ đều ổn định, tốt đẹp cả rồi.

Cho đến hai ngày sau đám cưới. Tôi hỏi mẹ về khoản tiền mình đã gửi về trong những năm qua, để tính chuyện mở một tiệm nhỏ ở quê. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt trĩu xuống. Thấy lạ, tôi gặng hỏi lại. Lúc ấy, bố tôi mới thở dài nặng nề: “Tiền của con… bố mẹ đã dùng hết rồi. Dùng để xây nhà, mua đồ đạc, rồi lo đám cưới cho em trai con.”

Tôi đứng chết lặng. Từng chữ như rơi xuống, nặng nề đến nghẹt thở. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi lại: “Bố mẹ dùng hết mà không nói với con một lời nào? Sao lại làm vậy?”

Mẹ bật khóc nức nở, nói trong tiếng nấc: “Bố mẹ nghĩ… con đi làm cực khổ quá, không muốn con lo lắng. Với lại… con gái rồi cũng sẽ đi lấy chồng, còn em trai con mới là trụ cột. Bố mẹ muốn lo cho nó một căn nhà ổn định.”

Tôi không biết mình đã im lặng trong bao lâu. Cả cuộc đời đi lao động nước ngoài của tôi, từng đồng tiền gửi về với tất cả hy vọng, giờ đây chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Em trai tôi biết chuyện, ngập ngừng xin lỗi, nói rằng nó không hề hay biết bố mẹ đã dùng tiền của tôi. Nhưng ngay cả trong lời nói ấy, tôi vẫn cảm nhận được một sự… quen thuộc. Cứ như thể việc bố mẹ dành hết mọi thứ cho con trai là một lẽ dĩ nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Tối hôm đó, tôi nằm trong phòng mà cả người run lên bần bật. Không phải vì tiếc tiền, mà vì niềm tin của mình đã hoàn toàn đổ vỡ. Suốt 12 năm, tôi luôn tin rằng mình đang cùng gia đình xây dựng một tương lai chung. Nhưng hóa ra tương lai ấy… không có phần của tôi.

Những ngày sau đó, tôi chuyển sang ở nhờ nhà bạn cũ để có không gian suy nghĩ và chữa lành. Bố mẹ đã nhiều lần gọi điện xin tôi tha lỗi, nói rằng họ đã trót dại, mong tôi hiểu cho. Tôi không trách họ, nhưng tôi cần thời gian để tự mình vượt qua nỗi đau này.

Tôi bắt đầu tìm việc làm tại quê, dự định học thêm một nghề mới. Khó khăn đấy, nhưng ít nhất, đây là con đường của chính tôi. Một buổi tối, mẹ nhắn tin: “Coi như tiền đó bố mẹ vay con. Khi nào con bình tâm, về nhà ăn cơm cùng bố mẹ nhé.”

Tôi nhìn tin nhắn rất lâu, nhưng không trả lời. Câu chuyện của tôi chưa có hồi kết. Nhưng tôi tin, hành trình làm lại ở tuổi 30 của tôi, vẫn chưa muộn chút nào.
(Tâm sự của độc giả)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *