Nước mắt và Hoài Bão: Cô Hiệu Trưởng Đã Thắp Sáng Lối Đi Sau Cơn Bão Gia Đình

Mỗi dịp 20/11, nhóm bạn cũ chúng tôi, dù giờ đây mỗi người một con đường – từ quản lý, kỹ sư, chủ phòng gym cho đến nghiên cứu sinh như tôi – vẫn luôn trở về thăm trường THCS Huỳnh Khương Ninh. Đó là nơi lưu giữ những ký ức không thể phai mờ về tình thầy trò và hoài bão đầu đời.

Ký ức sâu sắc nhất là về cô Giang, hiệu trưởng của trường, trong năm tôi học lớp 9. Là một học sinh giỏi, tôi cảm nhận áp lực phải luôn xuất sắc. Ước mơ vào THPT Gia Định, ngôi trường danh tiếng với điểm chuẩn cao ngất ngưởng, khiến tôi lo lắng. Tuy nhiên, chính cô Giang đã truyền cho tôi sự tự tin, động viên tôi mạnh dạn chọn trường mình yêu thích, thậm chí đưa ra ‘công thức’ tính điểm độc đáo để tôi vững tâm.

Nhưng áp lực học hành không là gì so với cơn bão gia đình ập đến. Cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi ngày càng căng thẳng, và một ngày, em tôi đã hỏi ‘Nếu bố mẹ bỏ nhau, mình sẽ sống với ai?’. Nước mắt tôi tuôn rơi. Sau phiên tòa, tôi tưởng mình sẽ sụp đổ, nhưng không một giọt nước mắt nào chảy ra. Trong sâu thẳm, tôi biết mình phải chiến đấu. Cô Giang đã nhận ra sự u uất trên gương mặt tôi. Cô mời tôi vào phòng riêng, lắng nghe mọi uất ức vỡ òa trong tiếng nấc nghẹn. Ánh mắt cô đầy cảm thông, và cô đã nhẹ nhàng hỏi: ‘Em có nghĩ mình đủ quyết tâm và sức bền để vượt qua nghịch cảnh mà vươn tới hoài bão của mình được không?’. Lời hỏi đó là một lời thách thức đầy yêu thương, và tôi đã dứt khoát đáp: ‘Em sẽ vượt qua. Em không thể gục ngã. Em hứa!’

Và tôi đã chiến thắng. Kỳ thi nghiệt ngã đã qua, tôi vượt điểm chuẩn đến 4 điểm. Trong buổi lễ chia tay trường, khi đứng trên bục phát biểu, tôi đã bất giác thốt lên những lời không hề có trong kịch bản: ‘Đời học sinh Trường Huỳnh Khương Ninh không chỉ như chim bình minh. Chúng ta còn có những nghịch cảnh… Nhưng nhất định chúng ta phải vượt qua. Nhất định chúng ta phải dám buông bỏ để đi tới hoài bão của mình’. Cả sân trường vỗ tay rào rào, lời nói ấy đã chạm đến trái tim của mọi người.

Sau này, khi tôi đã hoàn thành việc học, bố tôi muốn tặng cô Giang một món quà tri ân. Tôi gợi ý một chữ ‘Tâm’, và bất ngờ khi bố mang đến, cô Giang đã có một chữ ‘Nhẫn’ treo trên tường. Cô cười hiền: ‘Không sao anh ạ. Em sẽ treo chữ Tâm của anh sau lưng em, đối diện với chữ Nhẫn kia’. Cô Giang sau đó đã chuyển công tác, trở thành Trưởng phòng Giáo dục quận 1 và làm hiệu trưởng một trường khác, nhưng trong lòng tôi, cô vẫn mãi là hiệu trưởng của trường Huỳnh Khương Ninh. Bên cạnh cô Giang, còn có cô Thanh – người giao tôi làm lớp trưởng suốt 4 năm THCS, cô Thủy – người cắt tóc và truyền cảm hứng sống gần thiên nhiên, cùng cô Mai – người khuyến khích tôi thi chuyên văn để tăng cơ hội vào trường Gia Định. Những ‘kỹ sư tâm hồn’ ấy đã đưa chúng tôi qua những chuyến đò cuộc đời, để lại những kỷ niệm vượt thời gian, đầy ắp tình yêu thương và đạo đức.

Sắp tới, tôi sẽ bảo vệ luận án tiến sĩ và bước lên bục giảng. Tôi sẽ cố gắng và chắc chắn sẽ làm được như cô Giang và các thầy cô đã từng: gắn kết tri thức vào tâm hồn trẻ thơ bằng tình yêu thương và sự rung động chung tần số. Đó chính là những giá trị cao quý nhất mà ngành giáo dục mang lại cho cuộc sống này.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *