Cuộc hôn nhân của tôi như sụp đổ hoàn toàn vào khoảnh khắc tôi vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện đầy cay nghiệt. Mẹ chồng tôi thì thầm xúi giục chồng tôi đi xét nghiệm ADN đứa con thứ hai, vì bà nghi ngờ cháu không giống anh. Cả người tôi chết lặng, mắt cay xè, tay run rẩy trước sự thật phũ phàng này.
Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là thái độ của chồng. Anh không hề bênh vực vợ, mà thản nhiên đồng ý với mẹ, chỉ dặn bà giữ kín kẻo tôi ‘sinh sự’. Tôi đã hết lòng vun vén cho gia đình, sinh liền hai đứa con theo mong muốn của mẹ chồng, thậm chí hy sinh cả sự nghiệp. Giờ đây, tôi lại bị nghi ngờ ngoại tình, bị vu oan rằng đứa con bé bỏng không phải máu mủ của chồng. Cơn giận và nỗi đau khiến tôi không thốt nên lời chất vấn, chỉ muốn cho họ biết tôi đã nghe thấy tất cả.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi vội vã bế con, gói ghém đồ đạc định về nhà mẹ đẻ. Nhưng mẹ chồng đã chặn lại, nói bằng giọng đều đều, đầy mỉa mai: ‘Chuyện có vậy thôi mà cũng giận. Ai tật mới giật mình, nếu là con cháu trong nhà thì sao phải phản ứng thái quá?’. Những lời đó như đòn giáng mạnh vào lòng tự trọng của tôi, đẩy tôi vào chân tường. Chồng tôi vẫn im lặng, sự thờ ơ của anh còn làm tôi tổn thương hơn vạn lời nói.
Nằm ôm con ở nhà mẹ đẻ, nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Không phải vì lo sợ hay xấu hổ, vì tôi chẳng làm gì sai, mà vì nỗi đau khi bị nghi ngờ bởi chính những người tôi hết lòng tin yêu. Tôi giận chồng vì anh biết rõ tôi là người thế nào mà vẫn nghe lời mẹ, giận mẹ chồng vì bà đã áp đặt suy nghĩ tồi tệ lên tôi mà không cần bất kỳ bằng chứng nào.
Cuối cùng, tôi đã đưa ra một quyết định dứt khoát. Tôi sẽ đồng ý cho chồng xét nghiệm ADN cả hai đứa con. Tôi muốn anh phải nhìn thấy sự thật rằng tất cả đều là con ruột của anh. Nhưng sau khi sự thật được phơi bày, tôi cũng sẽ ly hôn anh. Tôi không thể tiếp tục cuộc sống với một người chồng không có đủ niềm tin vào vợ mình. Tôi tự hỏi, liệu sự lựa chọn này – vì sĩ diện và lòng tự trọng – có đáng để đánh đổi sự bình yên của các con không?