Mắc kẹt giữa chồng già, con nhỏ và nỗi lo tài chính: Một mình tôi gồng gánh tương lai mịt mờ

Tôi 32 tuổi, là mẹ của một bé gái gần hai tuổi. Chồng tôi, lớn hơn tôi đến 20 tuổi (nay đã 55), là trụ cột kinh tế duy nhất sau khi tôi phải nghỉ việc do nghén nặng khi mang bầu. Mức lương văn phòng trước đây của tôi vốn không đáng kể, và hiện tại, gia đình chúng tôi sống trong tình trạng ‘ăn để sống, mặc chỉ để che thân’. Mọi khoản tiết kiệm đã cạn kiệt vì những chi phí phát sinh từ khi tôi có bầu đến nay.

Hoàn cảnh của chúng tôi vô cùng khó khăn: nội ngoại không còn, anh em đều ở xa, không ai có thể giúp đỡ. Vấn đề lớn nhất là con gái tôi vô cùng biếng ăn. Tôi đã thử gửi con đi học ở ba trường khác nhau, nhưng bé đều không chịu ăn, sau đó lại ốm, khiến tôi liên tục phải nghỉ việc để chăm sóc. Các công ty đều không giữ tôi được lâu vì tình trạng này. Chồng tôi thì ngày càng lớn tuổi, tôi biết mình không thể mãi ở nhà mà không có giải pháp.

Tôi đang đứng trước những lựa chọn đầy trăn trở:

1. **Thuê người trông trẻ tại nhà:** Chi phí lương và ăn ở cho người giúp việc sẽ ngang bằng với số tiền tôi kiếm được, không giải quyết được gốc rễ vấn đề tài chính.
2. **Tiếp tục gửi con đi trẻ:** Con lại biếng ăn, ốm vặt, và tôi sẽ lại mất việc – một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
3. **Đem con về sống gần nhà chị gái:** Chị tôi không đi làm, có thể trông con giúp tôi đi làm. Tuy nhiên, tôi lo lắng về tính cẩn thận của chị khi con tôi đang ở độ tuổi khám phá, rất hiếu động và hay bỏ mọi thứ vào miệng. Xung quanh nhà chị có nhiều nguy cơ tiềm ẩn như điện, nước sôi, những viên bi của con chị, dao kéo, và cả chó nuôi dù được nhốt nhưng đôi khi vẫn có thể thoát ra. Đặc biệt, việc này đồng nghĩa với việc con tôi sẽ phải xa ba hàng trăm cây số.

Con gái là hơi thở, là mạng sống của tôi. Tôi sợ hãi nếu gửi con cho chị mà xảy ra bất kỳ chuyện không may nào, tôi sẽ không còn ý nghĩa gì để sống. Nhưng nỗi sợ lớn hơn nữa là nếu tôi tiếp tục ở nhà thêm một năm, lỡ như một ngày chồng tôi qua đời, tôi sẽ ôm con mà không có một xu dính túi, không nhà cửa, rơi vào cảnh khốn cùng.

Đã hai năm qua, tôi và con sống trong nỗi lo âu triền miên. Việc bé khó ăn uống khiến mọi nỗ lực cho con đi học đều thất bại. Tôi thực sự mong nhận được những lời khuyên chân thành và thiết thực từ mọi người để tìm ra lối thoát cho mẹ con tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *