30 Triệu Tiền Thách Cưới Bị Trả Lại: Phản Ứng Bất Ngờ Của Nhà Gái Khiến Cô Dâu Rơi Nước Mắt

Tôi, người thợ sửa điện lạnh 30 tuổi ở ngoại thành Hà Nội, đã trải qua tuổi thơ đầy thiếu thốn khi bố mất sớm và một mình mẹ tần tảo nuôi tôi khôn lớn. Trái ngược hoàn toàn với tôi, Lan – người con gái tôi yêu và sắp cưới – lại xuất thân từ một gia đình khá giả, bố mẹ em kinh doanh ở phố. Hai năm đầu khi chúng tôi yêu nhau, gia đình Lan từng phản đối kịch liệt. Thế nhưng, em đã kiên trì bảo vệ tình yêu của mình với tôi, khẳng định: “Em không cần giàu sang, em chỉ cần anh là người tử tế”.

Tình yêu của chúng tôi kéo dài năm năm. Dù luôn cảm thấy tự ti về hoàn cảnh gia đình mình trước nhà Lan, tôi vẫn không ngừng nỗ lực làm việc, chắt chiu từng đồng, thuê một mảnh đất nhỏ và từng bước sửa sang cho tương lai chung. Mẹ tôi, người hiểu rõ nhất những lo lắng của tôi, đã dặn dò: “Con gái nhà người ta cũng như con gái nhà mình, ít hay nhiều cũng phải cho đủ lễ, cho xứng đáng”.

Cuối năm nay, chúng tôi quyết định tổ chức lễ ăn hỏi. Trước ngày trọng đại, mẹ tôi đã bàn tính rất kỹ: “Chúng ta chỉ cần vừa sức thôi, nhưng lễ nghi phải rõ ràng”. Dù tôi nghĩ chỉ cần trầu cau, bánh kẹo là đủ vì Lan từng nói quê em không có tục thách cưới, mẹ vẫn tỉ mỉ chuẩn bị rạp, tráp lễ và đặt cẩn thận 30 triệu đồng vào một chiếc hộp đỏ. Số tiền ấy vừa là lễ vật, vừa là tấm lòng của nhà trai. Tôi có chút băn khoăn, nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo quá. Lan đã nói rồi, quê em không có truyền thống thách cưới mà”. Mẹ tôi chỉ đáp: “Con cứ làm đường hoàng một chút, để hai đứa không phải ân hận sau này”.

Ngày ăn hỏi đã đến, đoàn nhà trai chúng tôi mang lễ vật sang nhà Lan. Mọi thứ ban đầu diễn ra suôn sẻ: trầu vàng, bánh kẹo, rượu… Khi mẹ tôi kính cẩn dâng hộp đỏ lên mẹ Lan và nói lời cảm ơn chân thành, một điều bất ngờ đã xảy ra. Mẹ Lan cầm hộp, mở ra nhìn, rồi nhẹ nhàng đặt trở lại tay mẹ tôi, dứt khoát nói: “Cảm ơn tấm lòng của bà, nhưng xin phép được trả lại phần này. Quê tôi không có tục thách cưới. Nếu chúng tôi nhận, khác nào bán con gái mình”. Cả căn phòng chìm trong sự im lặng bất ngờ. Mẹ tôi bối rối, lúng túng giải thích: “Dạ, chỉ là tấm lòng của chúng tôi thôi…”. Mẹ Lan ôn tồn đáp: “Chúng tôi chỉ mong cuộc sống của hai con sau này được thuận hòa. Cái lễ vật chỉ là tượng trưng. Xin bà giúp chúng tôi nhận lại phần này”.

Tâm trạng tôi lúc ấy như rơi xuống vực sâu: vừa xúc động, vừa ngỡ ngàng, lại xen lẫn chút tự ái. Tôi nhìn mẹ mình nắm chặt tay, đôi mắt rưng rưng. Khoảnh khắc đó, tôi chợt vỡ lẽ: Lan và gia đình em đang đặt tình yêu thương và giá trị con người tôi lên trên mọi của cải vật chất.

Điều bất ngờ chưa dừng lại ở đó. Vài tiếng sau, khi chúng tôi về nhà riêng để chuẩn bị cho buổi tiệc cưới nhỏ, Lan đã bật khóc nức nở. Em thút thít: “Anh à, lúc mẹ nói vậy, em nghe xong cũng sững sờ. Em biết mẹ làm vậy là vì chúng ta, em hiểu hoàn cảnh anh rất gian nan. Nhưng em cũng sợ sau này anh sẽ mặc cảm. Em không muốn thấy anh phải khổ tâm”. Tôi ôm em vào lòng, trấn an: “Em ơi, chỉ cần có anh có em là đủ rồi”. Thế nhưng, tận sâu trong trái tim tôi, một góc tự ti vẫn còn đó, khó lòng mà xua đi được.

Một tuần sau, mẹ tôi có dịp trò chuyện riêng với mẹ Lan. Mẹ vợ tương lai của tôi giải thích thêm: “Bà biết rõ hoàn cảnh của cháu Minh (tên tôi), và cũng biết bà đã vất vả nuôi con gái bao năm qua. Tôi không muốn gia đình hai bên phải bắt đầu bằng gánh nặng vật chất. Tôi muốn hai đứa tự đi lên bằng chính sức mình”. Nghe những lời ấy, mẹ tôi xúc động bùi ngùi, thốt lên: “Bà đã làm như vậy là để cho cháu trai tôi một cơ hội nhẹ nhàng hơn”. Tất cả chúng tôi đều lặng lẽ vì thấu hiểu, vì thương cảm.

Những ngày sau đám hỏi, tôi và Lan đã có nhiều cuộc trò chuyện sâu sắc hơn về tương lai, về ngôi nhà riêng và dự định mua nhà trả góp của tôi. Lan nói: “Nếu hai đứa còn nợ nần khi bước vào nhà mới, em không muốn anh phải chịu áp lực”. Tôi đáp lại: “Được. Em muốn sao anh cũng làm vậy”. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tạm hoãn việc mua nhà, thuê một căn hộ nhỏ và dùng số tiền cưới dồn vào việc “cùng nhau xây dựng cuộc sống”.

Cuối cùng, ngày cưới cũng đến, trong niềm vui và lời chúc phúc của mọi người. Khi mẹ Lan trao cho tôi chiếc khăn cưới và nói lời chúc: “Chúc hai con từ nay được sống thuận hòa, thương yêu nhau hơn mọi lễ nghi”, tôi chợt rưng rưng, nhớ lại cái ngày mình bước sang cửa nhà em với hộp tiền đỏ bị trả lại.

Tôi và Lan bắt đầu cuộc sống vợ chồng trong một căn hộ nhỏ thuê ở ngoại thành, trang hoàng tuy đơn giản nhưng ấm cúng vô cùng. Mẹ Lan tặng chúng tôi một bộ ghế sofa. Khi mẹ tôi nhìn thấy món quà ấy, bà nắm tay Lan và nói với giọng nghẹn ngào: “Mẹ cảm ơn con vì đã yêu thương và tin tưởng con trai mẹ”. Nghe những lời đó, tôi chợt nhận ra: giá trị lớn nhất trong cuộc sống không nằm ở tiền bạc hay lễ vật, mà nằm ở cách hai gia đình nhìn nhau, đối xử với nhau bằng cả tấm lòng chân thành.

Và từ khoảnh khắc ấy, mỗi khi tôi đi sửa điện lạnh cho khách hàng, nhìn thấy những đôi vợ chồng hạnh phúc mỉm cười, tôi lại tự nhủ: “Hạnh phúc đích thực không phải là thứ có thể mua được bằng lễ vật xa hoa, mà phải được vun đắp bằng tình người và trách nhiệm chân thành”.

(Chia sẻ từ độc giả)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *