Trên chuyến xe về quê, tôi đã hai lần giúp đỡ người khác. Lần đầu, một người đàn ông trung niên đánh rơi điện thoại, tôi gọi với theo. Ông ta nhặt lên và đi thẳng, không một lời. Lần thứ hai, một chàng trai trẻ đánh rơi chìa khóa trên xe, tôi cũng gọi với theo. Cậu ta nhặt chìa khóa và đi, không một lời đáp.
Tôi không buồn vì sự vô ơn, mà buồn vì sự tử tế dường như đang trở nên xa xỉ. Một lời cảm ơn đơn giản có thể sưởi ấm lòng người, nhưng sự im lặng thờ ơ đang dần chiếm chỗ. Tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ người khác, không mong được đáp lại, chỉ để không đánh mất lòng tốt của mình.
Tôi mong rằng, một ngày nào đó, những lời cảm ơn sẽ lại trở thành điều bình thường, giản dị trong xã hội. Bởi lẽ, những hành động nhỏ bé ấy chính là thước đo của nhân cách. Đừng để sự vô tâm khiến thế giới này trở nên lạnh lẽo hơn.