Kết hôn muộn màng với người đàn ông hơn tôi gần chục tuổi, tôi từng tin rằng anh sẽ thấu hiểu và gánh vác trách nhiệm gia đình. Thế nhưng, dù đã có hai con (một trai, một gái), anh vẫn chìm đắm trong sự ích kỷ của riêng mình. Anh chẳng màng quan tâm, chăm sóc hay vui đùa cùng các con; thậm chí, việc đi làm kiếm tiền phụ giúp tôi cũng là điều xa lạ. Cuộc sống của anh cứ lặp lại một cách vô vị: sáng dắt xe đi, đến bữa về ăn, rồi lại biến mất.
Giờ đây, tôi nhận ra, cuộc sống hiện tại đối với tôi chẳng khác nào một địa ngục ngột ngạt. Lực kiệt sức cùng, tôi đã cố gắng níu giữ đến tận hôm nay chỉ với mong muốn duy nhất: con cái có một gia đình trọn vẹn. Nhưng làm sao có thể tiếp tục khi người đàn ông bên cạnh hoàn toàn vô trách nhiệm và không hề có ý chí phấn đấu? Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nỗi lòng tôi nặng trĩu xoay quanh một câu hỏi: làm sao để đưa ra lựa chọn ít gây tổn thương nhất cho tâm lý các con? Nếu tiếp tục cố gắng vì cái gọi là ‘gia đình hoàn chỉnh’, liệu tôi có đang vô tình đẩy các con vào vòng xoáy tiêu cực, khi người cha của chúng không hề đi làm, cũng chẳng bao giờ gần gũi, quan tâm hay chơi đùa cùng con? Anh ấy không thể là một tấm gương tốt. Ngược lại, nếu tôi buông tay, các con sẽ lớn lên trong một gia đình thiếu vắng, điều đó cũng sẽ để lại vết hằn sâu sắc trong tâm hồn non nớt của chúng. Tôi phải làm gì đây? Khẩn thiết mong nhận được những lời khuyên chân thành từ mọi người.
Hoài Thu