Tin nhắn định mệnh từ chồng cũ: Lời mời xem phim khuấy động 5 năm bình yên và trăm ngàn câu hỏi không lời đáp

Cuộc hôn nhân của tôi và Minh khép lại nhẹ nhàng 5 năm trước, không kịch tính, không phản bội, chỉ là sự non nớt của tuổi trẻ, những mâu thuẫn chồng chất và cuối cùng là lá đơn ly hôn trong im lặng. Kể từ đó, chúng tôi như hai đường thẳng song song, không liên lạc, không một lời chúc mừng, thậm chí đến tên anh xuất hiện trong gợi ý kết bạn cũng khiến tôi lướt qua thật nhanh, như để khóa chặt chương cũ của cuộc đời.

Thế nhưng, tối qua, khi tôi đang dở dang vài email, điện thoại bỗng rung lên. Màn hình hiện lên một số quen thuộc đến giật mình – số mà tôi từng nằm lòng. Tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ, không cảm xúc, không mở đầu, như thể 5 năm qua chưa từng có cuộc chia ly: “Anh có thể mời em đi xem phim không?”

Tôi đứng hình, chằm chằm nhìn vào màn hình. Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu: Anh muốn gì? Chỉ là hỏi thăm tình cũ, muốn khép lại điều gì dang dở, hay chỉ là phút yếu lòng tìm người lấp đầy khoảng trống? Tôi trằn trọc suốt đêm, không phải vì tình cảm còn vương vấn, mà vì không thể giải mã được ý định thực sự của anh. Suốt 5 năm, tôi đã học cách xem Minh như một phần ký ức đã ngủ yên, một chương đã đóng lại. Dù từng có đau, nhưng mọi thứ đã qua.

Sáng hôm sau, tôi chỉ dám nhắn lại một câu thăm dò: “Anh mời em đi xem phim vì lý do gì?” Tôi tin mình xứng đáng được biết rõ.

Một giờ sau, anh hồi đáp: “Anh chỉ muốn gặp em. Không có lý do gì đặc biệt. Nếu em thấy không thoải mái thì thôi nhé.” Câu trả lời ấy càng khiến tôi hoang mang hơn. Không lý do đặc biệt? Chỉ đơn giản là muốn gặp? Hay là anh đang tìm cách hàn gắn? Hay thực sự muốn nói lời kết cuối cùng? Tôi không ngừng suy nghĩ.

Chiều cùng ngày, một tin nhắn khác lại đến: “Nếu em bận thì cuối tuần anh có thời gian. Hoặc mình có thể chỉ uống cà phê, không cần xem phim. Miễn là… gặp em.” Tôi lặng người trước những dòng chữ ấy. Liệu 5 năm có làm người đàn ông nóng nảy năm xưa trở nên trầm tĩnh hơn, hay chỉ là ảo giác của tôi?

Một người bạn thân khuyên tôi: “Muốn biết thì cứ gặp. Không gặp thì cả đời cứ mãi đoán già non.”

Tôi đang đứng trên ranh giới mong manh giữa bình yên hiện tại và cánh cửa quá khứ tưởng chừng đã khóa chặt. Tôi không sợ gặp lại Minh, tôi chỉ sợ những cảm xúc đã chôn sâu sẽ lại bị khơi dậy.

Cuối cùng, tôi quyết định nhắn lại: “Cuối tuần em rảnh. Gặp cà phê trước nhé.”

Anh trả lời gần như ngay lập tức, nhanh hơn bất cứ lần nào khi chúng tôi còn là vợ chồng: “Ừ. Anh đợi.”

Đặt điện thoại xuống, lòng tôi vừa nhẹ nhõm vừa nặng trĩu một cách kỳ lạ. Cuộc gặp sắp tới sẽ mang đến điều gì? Một lời xin lỗi chân thành? Một cuộc trò chuyện để hóa giải mọi hiểu lầm? Một tình bạn mới sau ly hôn? Hay là một khởi đầu hoàn toàn khác?

Tôi không biết mình đang mong chờ điều gì.

Chỉ biết rằng, cuối tuần này, sau 5 năm dài, tôi sẽ đối diện với người đàn ông từng là chồng mình. Khi đó, có thể mọi câu hỏi sẽ có lời đáp. Hoặc cũng có thể… không. Cái kết của câu chuyện này, có lẽ, tôi phải tự mình đối diện và viết tiếp.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *