Tình bạn giữa tôi và Hưng đã kéo dài qua bao năm tháng đại học và sau này, thân thiết đến mức đi đâu cũng có nhau, từ bài vở đến những cuộc nhậu khi thất tình. Tôi luôn coi Hưng là người hiền lành, dễ gần và tuyệt đối tin tưởng.
Vào tháng 3 vừa rồi, khi bạn chung nhóm là Đức làm đám cưới, tôi lại vướng lịch công tác ở Đà Nẵng không về dự được. Tôi liền nhắn Hưng nhờ gửi hộ 1 triệu tiền mừng và chuyển khoản ngay lập tức. Hưng cam đoan: “Ừ để tao lo. Yên tâm.” Mọi chuyện cứ ngỡ êm xuôi.
Ba tháng sau, nhóm bạn cũ chúng tôi tụ họp. Giữa những câu chuyện vui vẻ về việc Đức sắp đón con đầu lòng, Đức bất ngờ quay sang tôi cười nói: “Cảm ơn ông lần nữa vì phong bì 500 nghìn nhé!”
Tim tôi như ngừng đập. 500 nghìn? Tôi chắc chắn mình đã gửi Hưng 1 triệu đồng. Suốt buổi hôm đó, tôi im lặng, lòng nặng trĩu. Không phải vì tiếc số tiền, mà vì một cảm giác khó tả, như thể một vết nứt nhỏ vừa xuất hiện trên bức tường vững chắc mà tôi luôn tin tưởng.
Tối về, tôi không kìm được mà nhắn tin cho Hưng: “Có chuyện này tao muốn hỏi. Hôm cưới Đức, mày gửi giúp tao 500 nghìn à?”
Tin nhắn được ‘đã xem’ nhưng phải hơn 20 phút sau, Hưng mới trả lời. Giọng điệu hối lỗi, Hưng thừa nhận: “Xin lỗi mày. Hôm đó tao kẹt quá… đang thiếu tiền, lại trúng lúc có mấy đám cưới liên tục. Tao tính mượn tạm rồi sau này có thì gửi lại. Tao nghĩ mày không đi, chắc không biết. Tao sai rồi.”
Đọc từng câu chữ, nỗi buồn và sự hụt hẫng xâm chiếm lấy tôi. Tôi nhắn lại: “Hưng à, nếu khó khăn, mày nói thẳng, tao còn có thể giúp. Tao không để ý số tiền. Tao buồn vì mày chọn nói dối.”
Hưng tiếp tục xin lỗi và ngỏ ý muốn chuyển trả 500 nghìn ngay ngày mai. Nhưng tôi từ chối: “Mày giữ đi. Tiền không quan trọng bằng sự tôn trọng giữa bạn với nhau.”
Đặt điện thoại xuống, tôi ngồi lặng đi rất lâu. Tình bạn hơn mười năm, tưởng chừng không gì lay chuyển được, lại rạn nứt vì một quyết định nhỏ, rất nhỏ. Tôi hiểu Hưng đang khó khăn, và tôi tin cậu ấy không phải người xấu. Chỉ là, cách Hưng lựa chọn giải quyết vấn đề đã khiến tôi không còn biết phải đặt cậu ấy vào vị trí nào trong lòng mình nữa.
Vài ngày sau, Hưng chủ động gọi điện, giọng nghẹn ngào: “Tao biết tao sai. Tao chỉ mong tụi mình vẫn còn chơi với nhau như trước. Tao không muốn mất tình bạn này.”
Tôi đáp: “Tao cũng vậy. Nhưng chắc cần thời gian. Giống như tờ giấy đã bị nhăn… dù vuốt lại vẫn không còn như ban đầu.”
Câu chuyện giữa chúng tôi vẫn còn bỏ ngỏ. Chúng tôi vẫn nói chuyện, vẫn gặp nhau trong nhóm bạn, nhưng khoảng cách vô hình giữa hai đứa thì vẫn hiện hữu. Sau chuyện này, tôi nhận ra một điều sâu sắc: khó khăn không phải là tội lỗi, nhưng chọn cách gian dối thì lại là một vết xước lớn trong tình bạn. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng lòng tin một khi đã mất đi, cả hai có khi phải mất rất lâu, hoặc cả đời để tìm lại. Hy vọng rằng, nếu ai rơi vào hoàn cảnh túng quẫn, hãy chọn nói thật. Bởi lẽ, sự thẳng thắn đôi khi chính là cách tốt nhất để giữ gìn những điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.