Tưởng chừng quãng đời hưu trí sẽ thảnh thơi với mức lương gần 10 triệu đồng mỗi tháng, nào ngờ 6 năm qua, tôi chẳng tiết kiệm nổi một đồng nào. Sáng tập thể dục, chiều chăm luống rau, tối xem phim – cuộc sống đáng mơ ước bỗng trở thành gánh nặng khi xung quanh toàn những người ‘cần giúp đỡ’.
Đầu tiên là cô con gái lớn, vay tôi 15 triệu để ‘xoay tiền đóng học cho thằng Bin vừa đỗ đại học’, hẹn một tháng trả. Ba tháng sau, lại nhắn tin xin khất vì chồng bị cắt thưởng. Rồi con dâu, cũng nhẹ nhàng hỏi mượn ít vốn nhập hàng, nhưng ‘nóng’ của nó tính ra đã hơn một năm chưa thấy trả.
Tháng nào cũng có người nhắn tin hoặc gọi điện ‘Mẹ ơi, cho con mượn tạm…’. Tôi như cái ngân hàng không lãi suất, mà còn chẳng có hạn trả. Ban đầu còn ghi chép, sau thấy vô ích quá nên bỏ.
Lắm lúc tự trách mình dễ dãi, nhưng nghĩ lại, đó đều là người thân cả. Con gái với con dâu, chẳng lẽ lại nói không? Có lần định bụng giữ khư khư số tiền tiết kiệm, dặn lòng không cho ai vay nữa. Vậy mà chỉ một cuộc điện thoại của con gái, giọng nó run run ‘Mẹ ơi, con cần tiền gấp đóng viện phí cho bố chồng’ là tôi lại mềm lòng.
Nhiều đêm tôi nằm tính, nếu cứ tiếp tục thế này, vài năm nữa tôi chẳng còn gì để phòng thân. Lúc ấy, liệu có ai cho tôi vay lại? Có lẽ không. Tôi vẫn nhớ hồi trẻ, mẹ tôi từng nói: ‘Cho vay tiền là mất tình cảm, giữ tiền là giữ sự tôn trọng’. Hồi đó tôi không hiểu, giờ thì thấm từng chữ nhưng làm thế nào để giữ được tiền khi các con cứ ngày ngày hỏi vay mượn với đủ thứ lý do khó từ chối?