Sốc: Chị dâu thu nhập nửa trăm triệu, bố mẹ chồng chỉ được ‘rót’ 2 triệu! Em chồng góp ý liền nhận cái nhếch mép ‘thần thánh’

Từ ngày chị Thủy về làm dâu, ai cũng khen anh Bình ‘số hưởng’ vì lấy được vợ vừa giỏi giang lại khéo ăn nói. Với tổng thu nhập 50 triệu/tháng từ hai vợ chồng, ai cũng nghĩ cuộc sống gia đình sẽ sung túc. Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy lại là những câu chuyện khiến người ta phải suy ngẫm.

Sau cưới, bố mẹ chồng chủ động dọn ra căn nhà nhỏ để vợ chồng anh chị có không gian riêng. Những tháng đầu, anh Bình đều đặn gửi biếu bố mẹ 4 triệu, nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi chị Thủy nắm quyền chi tiêu.

Một lần, mẹ anh nhắc khéo con trai gửi tiền thuốc men cho bố, anh ngập ngừng bảo phải hỏi ý kiến vợ. Chiều hôm đó, người em vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai vợ chồng. Chị Thủy bảo: ‘Em đã tính kỹ rồi, tháng này chi phí nhà mình hơn 40 triệu, giờ còn dư hơn 2 triệu thôi, gửi bố mẹ chừng đó cũng được, đâu phải cứ nhiều mới là hiếu thảo’. Người em nghe xong mà thấy chạnh lòng. Thu nhập 50 triệu, trừ 2 triệu cho bố mẹ chồng, vậy số tiền còn lại đi đâu hết?

Chị Thủy vốn là người chỉn chu nhưng lại có phần kỹ tính và thích thể hiện. Hết mua hoa trang trí nhà, lại đến đồ decor tiền triệu, thậm chí còn rủ anh đổi điện thoại mới ‘cho xứng đôi’. Mỗi khi em chồng sang chơi, chị lại kể vanh vách về các khoản chi tiêu. Nghe chị kể mà người em không biết nói sao, bởi nhìn quanh nhà, thứ gì cũng mới, cái gì cũng đẹp, chỉ có bố mẹ dưới căn nhà cũ là vẫn tằn tiện với bữa cơm giản dị.

Mẹ chồng từng nhẹ nhàng góp ý để chị bớt chi tiêu, dành dụm cho ông bà có tiền thuốc thang, nhưng chị đáp: ‘Con biết chứ mẹ, nhưng giờ chi tiêu khó lắm, cái gì cũng đắt đỏ. Với lại, con quan niệm đã kiếm được tiền thì phải được quyền tiêu, miễn sao không nợ nần là được’. Mẹ im lặng, ánh mắt thoáng buồn. Còn bố thì thẳng thắn: ‘Người ta làm dâu là phải biết nghĩ cho cha mẹ chồng, chứ không phải chỉ biết vun cho nhà mình’. Câu chuyện kết thúc trong không khí nặng nề, ai cũng tổn thương.

Từ đó, chị Thủy ít về thăm bố mẹ chồng hơn, chỉ đều đặn gửi 2 triệu mỗi tháng, như một nghĩa vụ hơn là tình cảm. Người em nhiều lần muốn góp ý, nhưng lại thôi vì sợ bị cho là xen vào chuyện của anh chị. Khi hai chị em đi chợ, người em thử nói vòng vo: ‘Em thấy bố mẹ dạo này yếu, chi phí thuốc men chắc tốn kém, chị xem có nên gửi thêm không?’. Chị nhếch môi cười nhạt, đáp: ‘Em chưa có gia đình nên chưa hiểu, tiền trong nhà phải tính đủ mọi khoản. Chị cũng muốn gửi thêm cho bố mẹ lắm, nhưng mà điều kiện không cho phép. Em cố học xong ra trường đi làm mà phụ giúp bố mẹ’.

Nghe chị nói mà người em nghẹn cả họng. Người em vừa đi học, vừa tự làm thêm kiếm tiền lo học phí, chẳng phải nhờ vả bố mẹ và anh chị đồng nào ngoài việc sinh hoạt chung thì anh chị lo cho khoản điện nước, ăn tối. Vậy mà giờ vẫn phải nghe những lời bóng gió của chị dâu như thế này.

Anh Bình thì hiền, việc gì cũng nhường vợ. Anh bảo: ‘Chị em có lý riêng, tiền là do hai vợ chồng cùng làm ra, anh không thể ép’. Người em hiểu, nhưng vẫn thấy thương bố mẹ. Hồi còn ở chung, anh là người chu đáo nhất, mua cho bố từng hộp thuốc, dặn mẹ ăn uống đủ bữa. Giờ mỗi tháng gửi về 2 triệu, nghe cứ như bố mẹ là người ngoài. Giữa tiền bạc và tình cảm, ai cũng có cách tính riêng, nhưng sao càng tính kỹ, lòng người lại càng xa lạ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *