Trung niên chớ dại ‘ôm’ đất vay! Bài học ‘mất ăn mất ngủ’ suốt năm trời

Tôi đã từng ‘dấn thân’ vay ngân hàng mua đất ngoại thành, và một năm sau đó, tôi sống trong ‘địa ngục’ áp lực tài chính.

**1. Ước mơ ‘an cư’ biến thành ‘ác mộng’**

Năm 44 tuổi, tôi ‘tậu’ mảnh đất 60m² ở ven Hà Nội với giá 1,2 tỷ. Tiết kiệm có 600 triệu, ‘cắn răng’ vay thêm 600 triệu. Lãi suất 9,8%/năm, tính sơ mỗi tháng trả 6 triệu lãi + 4 triệu gốc, tưởng ‘dễ thở’.

Nhưng đời không như là mơ:

* Học phí của con ‘leo thang’.
* Mẹ ốm đau, thuốc thang liên miên.
* Công việc ‘dính’ ngay năm bị cắt thưởng.

‘Gánh’ ngân hàng mỗi tháng ‘ngốn’ hơn nửa thu nhập, tôi phải ‘bóp mồm bóp miệng’: ăn hàng ‘tuyệt đối cấm’, quần áo mới là ‘xa xỉ’, khám sức khỏe cũng phải ‘khất lần’.

Cảm giác sống ‘nhờ’ tiền vay khiến tôi ‘stress’ nặng, ‘mất ngủ triền miên’, có tháng còn phải ‘cầu cứu’ bạn bè để ‘lấp’ lãi.

**2. ‘Đất tăng giá vĩnh viễn’ – Ảo tưởng ‘giết chết’ tuổi trung niên**

Tôi mua đất không phải để ở, mà là ‘đầu tư’, vì tin vào ‘thần chú’:

‘Đất đai có hạn, giá chỉ tăng không giảm!’

Nhưng ‘phũ phàng’ thay, 2 năm sau, đất chỉ ‘nhích’ lên vài chục triệu. Tính ra, lãi mẹ đẻ lãi con, cộng thêm thuế má phát sinh, ‘lãi’ đâu chẳng thấy, chỉ thấy ‘lỗ’.

Lúc đó, tôi mới ‘ngộ’ ra:

* Đầu tư đất ‘không phải cuộc chơi’ cho người thiếu tiền mặt.
* Vay để mua đất chẳng khác nào ‘mua tương lai’, trong khi ‘hiện tại’ còn chưa chắc ‘ấm no’.
* Đất có thể tăng, nhưng ‘túi tiền’ thì ‘teo tóp’ từng tháng – và đó mới là thứ ‘gặm nhấm’ chất lượng sống.

**3. Đất ‘đắp chiếu’, đời ‘bó gối’**

Sau 6 tháng ‘gồng mình’, tôi tự nhủ: ‘Cứ cố 2 năm, kiểu gì cũng ‘gỡ’ được’. Nhưng một năm trôi qua, đất vẫn ‘nằm im’, còn tôi thì ‘ngộp thở’.

* Tôi ‘không dám’ mua sắm, ‘không dám’ đổi việc, ‘không dám’ bệnh.
* Tôi bắt đầu ‘ghi chép chi tiêu’ để ‘soi’ ra điểm ‘mắc kẹt’.

Đây là bảng chi tiêu ‘thực tế’ của tôi năm 2023:

| Khoản mục | Số tiền/tháng (đồng) | Ghi chú |
| :———————————————- | :——————- | :——————- |
| Trả nợ ngân hàng (gốc + lãi) | 10.000.000 | Cố định 3 năm |
| Chi tiêu sinh hoạt (ăn uống, điện nước, xăng xe) | 8.000.000 | Cắt giảm tối đa |
| Học phí và chi phí cho con | 5.000.000 | Không thể giảm |
| Thuốc men, bố mẹ | 2.000.000 | Bắt buộc |
| **Tổng chi** | **25.000.000** | Thu nhập 22 triệu |

‘Âm’ 3 triệu/tháng khiến tôi phải ‘rút ruột’ tiền tiết kiệm, đến khi ‘cạn đáy’. Tôi nhận ra, đất đang ‘ăn’ vào tương lai của mình.

**4. Vay mua đất tuổi trung niên: Khi nào ‘đèn xanh’?**

Sau một năm ‘sống dở chết dở’ với nợ, tôi ‘vỡ’ ra 3 nguyên tắc ‘vàng’ trước khi ‘xuống tiền’ vay:

1. Tỷ lệ vay không quá 30% giá trị tài sản: Đất 1 tỷ, chỉ nên vay 300 triệu. Vay hơn nửa, nghĩa là bạn ‘chưa đủ sức’.
2. Tiền trả nợ không quá 40% thu nhập: Vượt mức này, bạn sẽ ‘sống trong lo âu’.
3. Đừng vay nếu đất chỉ để ‘lướt sóng’: Không có dòng tiền thụ động, vay mua đất chẳng khác nào ‘đánh bạc’ với giấc ngủ.

Chuyên gia tài chính từng nói: ‘Mua đất là đầu tư dài hạn, nợ ngân hàng là áp lực ngắn hạn. Hai thứ ‘đè’ lên nhau, người ở giữa ‘chết ngạt’.’

**5. Buông tay sau một năm ‘mất ngủ’**

Cuối cùng, tôi quyết định ‘bán tháo’ đất, coi như ‘huề vốn’. Nhiều người chê ‘dại’, nhưng tôi thấy ‘tự do’ mới là ‘lời lãi’ lớn nhất.

Hết nợ, tôi mới ‘thở’ được, tài chính ‘ổn định’. Tôi chia tiền gửi tiết kiệm, đầu tư chứng chỉ quỹ – ‘an toàn’ hơn, ‘thoát hàng’ dễ hơn.

**6. Kết luận: Mua đất tuổi trung niên không khó, giữ bình yên mới khó**

Tuổi 40-50 là giai đoạn ‘chông chênh’: đủ ‘chín’ để nghĩ đến tích sản, nhưng dễ ‘sa’ vào áp lực ‘phải có đất’. Nếu bạn đang ‘ấp ủ’ vay tiền mua đất, hãy tự hỏi:

‘Mình mua để sống tốt hơn, hay chỉ để chứng minh mình không thua ai?’

Mảnh đất có thể tăng giá, nhưng một năm ‘mất ngủ’ thì không ai ‘trả’ lại cho bạn. Đôi khi, ‘dừng đúng lúc’ mới là đầu tư ‘khôn ngoan’ nhất.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *