Mỗi độ tháng 10, tháng 11 về, mạng xã hội lại ‘nóng’ lên với những cuộc tranh luận không hồi kết về chuyện quà cáp cho thầy cô. Người thì cho rằng nên ‘tới bến’ cả 20/10 lẫn 20/11, người lại thấy ‘nặng nề’ và ‘hình thức’. Vậy đâu là cách thể hiện lòng biết ơn vừa tinh tế, vừa khiến thầy cô cảm thấy trân trọng?
Năm nào cũng vậy, những diễn đàn phụ huynh lại trở thành ‘chợ phiên’ của những nỗi lo: tặng gì, tặng bao nhiêu, có ‘lệ’ nào không? Biến những người đáng lẽ được tri ân thành tâm điểm của sự bàn tán, thậm chí bị gán cho những ý nghĩa tiêu cực.
Thực tế, chẳng thầy cô nào đòi hỏi quà cáp. Điều họ mong muốn là gì? Là sự tôn trọng, là sự thấu hiểu, và hơn hết, là sự tiến bộ của học trò. Đừng biến những món quà thành áp lực, đừng để lòng biết ơn bị ‘đong đếm’ bằng vật chất. Hãy để ngày lễ thực sự là ngày tri ân, chứ không phải ngày thầy cô phải ‘dè chừng’ vì những lời ra tiếng vào.
Thay vì những món quà đắt tiền, một tấm thiệp tự làm, một bó hoa tươi, hay đơn giản là một lời chúc chân thành từ tận đáy lòng đôi khi lại khiến thầy cô cảm động hơn cả. Bởi lẽ, với họ, điều quý giá nhất là được nhìn thấy học trò trưởng thành, cha mẹ thấu hiểu và lòng biết ơn đến từ sự chân thành, chứ không phải sự toan tính.